PDA

View Full Version : Những bí mật tiểu sử ca sĩ Minh Thuận


mrphe2015
26-11-2015, 10:14 AM
Thập kỷ 90 của thế kỷ trước, tôi gặp Nhật Hào. Nhật Hào và tôi thời điểm ấy, đều là học trò phổ thông.Tôi thích ca hát, Nhật Hào cũng vậy.Chúng tôi hát suốt những ca khúc nhạc cách mệnh truyền thống.Thi thoảng, có hát nhạc trẻ.

Rồi tôi vô tình quen biết một số bạn bè người Hoa, được nghe nhiều băng đĩa nhạc phim Hồng Công, khi ấy nhạc Canto-pop đang thịnh hành ở châu Á mà ở Việt Nam vẫn chưa nhiều người biết tới, thế là chúng tôi nảy ra ý định hát những ca khúc nhạc Hoa đã chuyển sang lời Việt, đột lại thành một xu thế mới.



Xem thêm: TIEU SU CA SI SON TUNG MTP (http://sontungmtp1994.blogspot.com/)


Năm 1991, tôi và Nhật Hào bắt đầu có tăm tiếng trong làng tiêu khiển. Tôi còn nhớ, lần trước tiên chúng tôi bắt nhóm với nhau rất ngẫu nhiên, đó là trong một chương trình cữ ca sĩ trẻ ở Nhà Văn hóa Quận 10, khi ấy mỗi đứa chỉ đóng vai trò hát lấp vào khoảng trống khi các ngôi sao như Nhã Phương, Bảo Yến, Ái Châu, Lê Tuấn chưa tới. Mà chờ riêng để tới lượt thì lâu quá, thế là hai đứa ráp lại hát chung, không ngờ khán giả lại tỏ ra phấn khích, rần rần vỗ tay. Từ đó, nhóm mới bắt đầu lớp dòng nhạc phù hợp, xây dựng hình tượng, phong cách riêng; ngay cả mái tóc dài cũng không phải là chủ tâm, hồi trẻ khoái để tóc dài cho lạ lạ vậy thôi, rồi nóng nực quá thì cột lên, thiên nhiên tạo thành cái “style”. Chuỗi album Chàng trai Bắc Kinh của nhóm khi ấy rất thành công, ra tới tận vol. 17.
Chúng tôi rã nhóm, nhẹ hẫng. Dẫu đó là một cột mốc khiến tôi chấn động. Một nhóm nhạc đang cường thịnh lại tan rã, làm sao mà vui vẻ được. Khán giả tiếc một, thì chúng tôi tiếc đến hàng trăm, hàng nghìn lần, Có điều, tôi biết rằng, hợp tan là một thứ quy luật mà chỉ người trong cuộc mới hiểu, đến lúc cạn “duyên” thì vợ chồng, anh em còn phải chia tay, huống hồ không phải ruột rà thì ràng buộc lại càng khó hơn. Thực ra thì cũng có những cái nhỏ nhỏ tác động vào nhưng không quan trọng, trên hết là hai đứa đã phát triển lên tới đỉnh điểm rồi, thay vì đợi đi xuống mới tan rã thì sẽ không còn đủ sức trẻ để tiếp tục con đường riêng, việc chia tay đúng lúc sẽ tạo nền móng tiện lợi cho mỗi đứa tự vượt qua cái bóng chung của nhóm. Cả hai đã hiểu nhau quá rồi, hát xong bữa cuối thì quyết định tương lai kết thúc, “tao với mày hát riêng nha”. Hai anh em chia tay nhau trong nghĩa tình, anh Hào cứ một hai năm về nước một lần lại sáp vô hát chung, hoặc tôi rủ ảnh đi hát show lẻ cho vui.
Năm đó, tôi 27 tuổi. Nhật Hào sang Mỹ, tôi ở lại Việt Nam, vẫn đi hát. Ngoài hát ra, tôi chẳng biết làm gì khác.
Đi đến sàn diễn nào, diễn ở đâu, tôi cũng nhận được những câu hỏi: “Nhật Hào đâu rồi? Nhật Hào đâu?”. Bầu show cũng tạo áp lực lớn lên tôi. Họ bảo, không có Nhật Hào thì Minh Thuận có ý nghĩa gì.
Tôi nghe, chỉ mỉm cười.May mắn là, tôi vẫn có những khán giả của riêng mình, của riêng giọng ca tôi.
Đến đây, tôi lại nhớ cố nhạc sĩ Lê Hựu Hà.Ngày chúng tôi còn làm mưa làm gió ở các tụ điểm ca nhạc, thì nhạc sĩ tài giỏi ấy luôn là người góp công lớn vào việc phổ lời Việt cho các ca khúc Hoa ăn khách của tôi.Trước đây, khi làm album thì đã có hãng lo hết, ca sĩ chỉ việc hát mà thôi, tôi thì lại làm chuyện khác người là đi tìm nhạc sĩ viết lại lời Việt cho ca khúc tiếng Hoa sao cho hiệp với chất giọng và phong cách của mình. Từng làm việc chung với ban nhạc của anh Lê Hựu Hà nên tôi biết và rất mến tài anh, hầu như mọi album thành công của tôi đều có dấu ấn của anh Hà.
2. Người bạn thân nhất của tôi, có nhẽ là ca sĩ Phương Thanh. Phương Thanh, năm 1992 trong tôi là cô gái xẻn lẻn, nhút nhát.
Tôi hát trên sân khấu, Phương Thanh ngồi ở dưới xem, muốn xin chữ ký của tôi mà ngại, phải nhờ mẹ xin hộ.
Ít lâu sau, tôi gặp lại Phương Thanh trong chương trình “tuyển chọn Ngôi sao Điện ảnh hôm nay và mai sau”. Thí sinh đến tuyển chọn đông nghẹt, vậy mà Phương Thanh lại trội với giọng hát máu lửa và phong thái cực kỳ tự tin, dẫu người nhỏ xíu.
Năm 1994, khi tôi bắt đầu với công việc sinh sản băng đĩa thì người đầu tiên tôi tìm đến để thâu âm video là Phương Thanh.Từ đó chúng tôi mới thân nhau.Nghĩ cũng lạ, hai con người trái biệt nhau về cá tính, thế mà lại trở nên bạn thân cho tới giờ.